Hỗ trợ trực tuyến
Mr Minh - 0909 75 22 00
Anh Minh - 0938 649 606

Thống kê truy cập

Đang Online: 2
Hôm qua: 0
Trong tuần: 0
Tổng: 1005948

Kinh hãi với nghề mua bán phế liệu

Kinh hãi với nghề mua bán phế liệu

Kinh hãi với nghề mua bán phế liệu 

Có lẽ không nơi nào vật liệu nổ còn sót lại sau chiến tranh nhiều như ở Quảng Trị. Vì mưu sinh, hàng chục năm nay, có không ít người dân, hộ gia đình chuyên làm nghề rà tìm, buôn bán phế liệu chiến tranh. Thậm chí không ít người còn mưu sinh bằng cái nghề mà mới nghe qua đã lạnh toát sống lưng: Nghề cưa bom!

Nghề cưa bom đã khiến nhiều người mất mạng mỗi năm. Nhưng cái nghề đầy hiểm nguy, chết chóc có một không hai trên thế giới ấy hiện vẫn còn tồn tại ở vùng đất còn lắm khó khăn này…

Trở lại Tân Hiệp, ngôi làng nằm ở vùng gò đồi xã Cam Tuyền, huyện Cam Lộ (Quảng Trị). Hỏi chuyện sinh sống, làm ăn, bà con nơi đây đều hết hào hứng. Nhất là phần lớn người dân, hộ gia đình trước đây làm nghề rà tìm phế liệu chiến tranh, nay đã thay đổi nghề, bám đất đai, đồng ruộng để sản xuất, phát triển kinh tế.

Tuy nhiên, làng có hơn 240 hộ dân với trên 1.100 nhân khẩu nhưng diện tích đất sản xuất nông nghiệp chỉ có 17,6ha, lâm nghiệp chưa tới 20ha. Do đó, hiện tại vẫn còn không ít người dân, hộ gia đình đeo bám nghề cũ.

"Từ bỏ hẳn nghề này thì rất khó. Bởi lẽ, từ lâu nó đã trở thành thói quen trong lao động, sinh tồn của bà con ở đây. Trong khi điều kiện để chuyển đổi nghề vẫn còn nhiều khó khăn, thiếu thốn không giải quyết, đảm bảo được cuộc sống của bà con trước mắt và lâu dài", ông Đào Văn Tư, một người dân làng Tân Hiệp bộc bạch.
phế liệu, sắt vụn

Người dân sau khi cưa, tháo gỡ các kim loại như đồng, nhôm và thuốc nổ để bán, họ đem vỏ những quả bom này bán cho cơ sở thu mua đồng phế liệu chiến tranh.

thu mua đồng phế liệu giá cao

 

Điểm thu mua đồng phế liệu chiến tranh của hộ gia đình ông Nguyễn Phúc.

 Ông Tư bảo với tôi: "Chú muốn rõ hơn cuộc sống của người dân mưu sinh bằng cái nghề rà tìm phế liệu chiến tranh đầy hiểm nguy, chết chóc đó thì chú ở lại đây đến khuya nay tui dẫn chú đi thì chú biết!". Mới tờ mờ sáng mà ở chân một quả đồi giáp ranh giữa Cam Tuyền và xã miền núi Linh Thượng, huyện Gio Linh (cách làng Tân Hiệp gần 2 giờ đi bộ), đã có hàng chục người dân tay máy, tay cuốc, đi thành một hàng ngang.

Tôi để ý, họ đều bịt kín mặt, đầu đội mũ tai bèo rộng vành và đeo tai nghe bên trong. Tay trái cầm máy, tay phải cầm cuốc. Máy được cấu tạo bao gồm phần bệ và thân. Bệ máy hình tròn như nắp xoong cỡ lớn. Thân máy gắn vào giữa và bên trên bệ máy, dài khoảng 1,2m. Giữa tai nghe và máy được nối với nhau bằng một sợi dây điện. Người làm nghề bằng cách thông qua tai nghe để nhận biết, phân tích các loại tín hiệu thu nhận được từ mặt đất.

Họ đi chậm rãi với chiếc máy huơ đều sang hai bên. Thỉnh thoảng họ dừng lại, cặm cụi đào bới, tìm kiếm, lấy lên từ trong đất khi thì mảnh sắt bám đầy đất màu vàng ố hoặc đỏ thẫm vì gỉ sét, lúc thì mảnh nhôm đã mủn mục hết lớp bên ngoài, khi khác thì cục đồng nhỏ bằng ngón chân cái…

Tôi hỏi một chị tầm tuổi trung niên: "Làm sao nhận biết các phế liệu trong đất?". "Máy thường xuyên phát ra tiếng kêu và tiếng kêu đó bị nhiễu khi gặp phải các phế liệu. Các phế liệu khác nhau thì âm thanh bị nhiễu cũng khác nhau. Gặp đồng thì âm thanh trầm hẳn lại, nhôm thì nhẹ hơn, sắt thì thoảng qua người mới làm nghề khó nhận biết".

Cảm thấy tôi không hình dung ra được, đoạn chị dừng lại, lấy từ trong chiếc bao gai mang sẵn bên mình ra 3 thứ vật liệu cụ thể, gồm đồng, nhôm, sắt. Rồi chị vui vẻ đưa máy cho tôi, bảo tôi rà vào 3 thứ vật liệu ấy để biết.

Ban đầu, tôi khó nhận biết được sự khác biệt của tiếng máy, bởi nó thường xuyên như chú dế kêu rền bên tai. Song một lúc sau, tôi cũng lờ mờ cảm nhận được. Đối với đồng, âm thanh của máy như bị hút chặt vào, trầm xuống, nhôm thì hút nhưng nhẹ hơn. Tương tự, sắt nhẹ hơn nhôm.
phế liệu, sắt vụn

"Có khi nào chị rà trúng bom, mìn chưa nổ không?". "Nhiều lần lắm!", chị trả lời tôi và cho biết: "Trúng mìn thì xui vì không gỡ được nó. Hơn nữa, đồng, nhôm, sắt từ nó cũng không nhiều. Nhưng trúng bom thì may vì không gỡ được vẫn có thể bán nguyên quả cho các lái buôn"…

Mặt trời lên khỏi đỉnh núi phía xa xa chừng một chiếc đòn gánh. Ông Tư hối thúc tôi trở về để ông còn ra đồng làm ruộng. Tôi theo chân ông, mang theo những cảm giác vui buồn của những người làm nghề rà tìm phế liệu chiến tranh. Cuộc sống của họ nương nhờ vào chiếc máy rà. Mỗi ngày họ kiếm được vài trăm nghìn, lúc may một triệu đến vài triệu. Nhưng cũng không ít lần nhát cuốc vừa bổ xuống, tiếng nổ chát chúa đã vang lên, xé tan mặt đất và bầu trời yên tĩnh. Tiếng la hét, gào khóc thảm thiết.

Copyright В 2015 CЖЎ Sбџ Quang Minh. All rights reserved.

Online: 2 Total: 1005948